
Hãy tưởng tượng trong giây lát những người đàn ông có thể đi bộ quãng đường 700 km trong 12 ngày mà không quá mệt mỏi. Những người đàn ông, không phải siêu nhân, là những người điều khiển lạc đà trong những hành trình với đàn lạc đà của họ trên núi và sa mạc Afghanistan! Khả năng đi bộ không mệt mỏi này, một thực tế phi thường, không chỉ dành riêng cho những người điều khiển lạc đà hoặc những vận động viên đi bộ, nó có thể tiếp cận với bất kỳ người bình thường nào và đem lại cho họ những lợi ích to lớn
Đi bộ kiểu Afghanistan là một kỹ thuật đi bộ dựa trên nguyên tắc phối hợp thở với nhịp điệu của bước chân. Nó ra đời vào những năm 1980 từ những quan sát của Édouard G. Stiegler, người Pháp, với các đoàn lữ hành người Afghanistan, có khả năng đi bộ hơn 60 km mỗi ngày trong hàng chục ngày.

Quá trình oxy hóa tự nhiên do đi bộ Afghanistan mang lại, và có thể được luyện tập trong cuộc sống hàng ngày, đảm bảo một sự hồi sinh vượt trội so với những gì đến từ các luyện tập khác và mở ra con đường dẫn đến cảnh giới vô hạn của niềm vui và sự tự tin. Với tác động rất tích cực đến sự bình yên bên trong của chúng ta.
Nhịp điệu cơ bản

Hơi thở kết hợp với nhịp điệu của bước chân cơ bản nhất được đúc kết qua quan sát và nghiên cứu cách đi bộ Afganistan là 3:1:3:1. Nhịp điệu này được giải thích như sau:
Hít vào bằng bụng trong 3 bước.
Tiếp theo nhịn thở với hơi thở đầy trong 1 bước
Tiếp theo thở ra hết trong 3 bước.
Tiếp theo nhịn thở với phổi rỗng trong 1 bước. Kết thúc một nhịp thở.
Hít vào với phổi đầy trong đi bộ Afganistan khác với hít vào với phổi đầy khi lặn, VRI không phải là 100%, là bao nhiêu thì tuỳ theo mỗi người thường từ 50-60%.
Thở ra hết thường thực hiện bằng thở ra thụ động, VRE gần như bằng 0, mục đích để cơ quan hô hấp và các cơ có liên quan được nghỉ ngơi.
Nhịp điệu cơ bản được thực hiện trên mặt đất phẳng và không có chướng ngại vật, không đeo vật nặng.
Nhịp điệu này phải được duy trì đồng bộ, không gián đoạn, không thay đổi nhịp điệu trên một quãng đường dài.
Trong khi đi bạn có thể thực hiện nội thị, có thể đếm nhẩm hơi thở. Có thể nói một câu gì đó phù hợp với tiết tấu, số lượng âm tiết bằng với số lượng bước chân. Ví dụ “tôi” “rất” “khoẻ” mỗi từ nói ra khi một bước của lần thở ra.

Tôi còn nhớ một kinh nghiệm khi còn trẻ khi đi chùa Hương, các cụ dạy rằng vừa đi vừa niệm A-di-đà-phật thì leo đến bao nhiêu cũng không mệt. Theo các cụ thì đó là do phật tổ nâng bước chân nên các ông bà già cũng có thể leo núi được. Nhưng tôi nghĩ rằng đó là người leo núi đã thực hiện một nhịp điệu hợp lý, do đó khả năng tái tạo của cơ thể đạt đến mức tốt nhất. Và đây có thể gọi là trạng thái thiền khi đi bộ.
Ưu điểm của phương pháp này
Làm dịu tim, giúp tim nghỉ ngơi, nhờ thời gian tạm dừng khi phổi trống
Tăng oxy hóa mạnh, nhờ thời gian tạm dừng khi phổi đầy
Kích thích tuần hoàn động mạch và tĩnh mạch,
Kích thích lưu thông máu trong mạch vành động mạch,
Kích thích sự trao đổi chất cơ bản với việc giảm và loại bỏ chất béo.
Trong ngắn hạn, cơ thể được tái sinh thực sự!
Các biến thể
Đối với nhịp điệu cơ bản, người ta có thể chèn thêm các nhịp điệu khác như 4:0:4:2 hay 5:0:5:2 cho đỡ nhàm chán, nhưng theo tôi nếu đã coi đi bộ Afganistan là một dạng thiền thì không nên thay đổi làm gì.
Khi với địa hình lên dốc người ta bắt buộc phải thay đổi nhịp điệu. Tuỳ vào độ dốc người ta có thể sử dụng nhịp điệu 3:0:3:0 hoặc 2:0:2:0 nếu địa hình trở nên dốc hơn. Việc bỏ đi thời gian nghỉ, tăng tốc độ hô hấp bù đắp thêm sự cần thiết gia tăng năng lượng. Nhịp điệu này có thể làm dịu tim và ngăn chặn sự tăng tốc của tim.
Với địa hình xuống dốc, người ta có xu hướng sử dụng nhịp điệu 4:0:6:0 vẫn bỏ đi thời gian ngưng thở, nhịp điệu này cung cấp ôxy mạnh hơn các nhịp điệu trước.
Bài tập đi bộ của Nga
Đây là bài tập được Mikhail Ryabko xây dựng nên, cho phép thiết lập lại huyết áp tối ưu của mạch máu liên quan đến chức năng hô hấp. Bài tập này có 3 giai đoạn với thời lượng giống nhau (bạn có thể bắt đầu với 20 phút và dần dần lên đến 1 giờ).
Giai đoạn 1: đi bộ với tốc độ của riêng bạn bằng cách hít vào trên 1 bước và thở ra trên 1 bước
Giai đoạn 2: hít vào trên 1 bước sau đó thở ra với số bước tối đa mà bạn có thể
Giai đoạn 3: hít vào trên 1 bước, thở ra với số lượng tối đa bước mà bạn có thể, tiếp tục ngừng thở ở nhiều bước nhất có thể, phục hồi bằng cách thở bùng nổ (1 bước hít vào, 1 bước thở ra như khi chạy bộ)
Nhịp điệu thích hợp, mỗi người, mỗi lứa tuổi người ta phải tìm ra cho mình một nhịp điệu thích hợp. Với một nhịp điệu thích hợp và hơi thở chủ động bạn sẽ chủ động bù đắp năng lượng cho cơ thể, để cho một lần thở bạn thu hoạch được nhiều nhất và luôn có một nhịp nghỉ, một nhịp lắng đọng trong một hơi thở. Dó là nhịp điệu phù hợp và đem lại sự tái tạo nhiều nhất cho cơ thể bạn.
Đây là một trạng thái thiền
Có rất nhiều giải thích về trạng thái thiền, nhưng theo tôi hiểu đơn giản đó là trạng thái khi tâm linh rơi vào trong một không gian cách biệt nào đó do chính ý thức chúng ta tạo ra. Với hầu hết các phương pháp thiền là thiền định, có nghĩa là ngồi yên một chỗ hoặc là thực hiện một tư thế nào đó nhưng bất động. Để có thể thiền được người ta thường phải chọn một không gian và hoàn cảnh thanh tịnh. Với đại đa số, việc bất động tại một chỗ thực sự là rất khó khăn hơn nữa cuộc sống bận rộn không phải ai cũng có nhiều thời gian để ngồi thiền.
Nhưng với đi bộ Afganistan nếu bạn lựa chọn được một tiết tấu phù hợp, một hoàn cảnh phù hợp thì bạn có thể kết hợp môn đi bộ với thiền. Rất tiếc rằng người ta vẫn phải đi tìm những con đường đi qua sa mạc để thực hiện kiểu thiền này. Ở những nước như ở Việt nam, bạn tìm đâu ra được những con đường không làm bạn bị phân tâm, không có một cái gì bất ngờ lao vào bạn, nếu bạn không chú ý. Ở Việt nam tôi chắc rằng bạn không thể vừa đi bộ vừa thiền được. Còn ví dụ leo chùa Hương phía trên không biết đã được gọi là rơi vào trạng thái thiền chưa?
Tôi viết đề tài này làm gì?
Chắc có người thắc mắc, có lẽ là tôi lạc đề, đang là môn thể thao lặn bắn cá tự nhiên nhảy sang môn đi bộ. Nhưng nếu các bạn đọc kỹ sẽ thấy cái tôi quan tâm nhiều là hơi thở chứ không phải là đi bộ. Điều tôi muốn nhấn mạnh ở đây đó là 4 giai đoạn trong một hơi thở, hay là hơi thở vuông (xem thêm: Sử dụng Freediving Apnea Trainer) hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ viết một bài quan niệm về hơi thở dưới cái nhìn của kinh dịch. Một vấn đề nữa đó là luyện tập nhịn thở khi vận động (xem thêm: Các bài tập nhịn thở).
Từ hai điều cần chú ý trên, khi di chuyển trong lặn bắn cá bạn cũng phải tạo ra được một nhịp điệu phù hợp với bạn. Bạn phải đồng nhất được nhịp đập của chân nhái với hơi thở. Khác với đi bộ bạn có thể lựa chọn tiết tấu tuỳ ý, trong lặn bắn cá nhịp điệu thường chỉ là 0:xxx:0:0 tức là bạn chỉ có thể chọn thời gian ngưng thở với phổi đầy còn những giai đoạn khác bạn hầu như không có quyền lựa chọn. Bạn phải thở ra thật nhanh để đẩy nước ra khỏi ống thở, bạn phải hít vào ngay trước khi bạn bạn bị nước ngập vào ống thở, nên các giai đoạn này thời gian giành cho chúng thường bằng không, và bạn phải quen với tiết tấu này. Lựa chọn và luyện tập được tiết tấu phù hợp cũng là một phương pháp khống chế nhịp đập của trái tim và đưa cơ thể vào trạng thái tiêu tốn ít năng lượng nhất. Còn có thể tái tạo nhanh như đi bộ Afganistan không thì thực sự tôi không biết.
Viết bình luận